Giá như đóng cửa với đời…

    0
    674



    (Đồ Cúng) - Thà mà những ni sư ở chùa Bồ Đề đóng cửa hẳn với cuộc đời, tập trung vào ăn chay, niệm Phật, tụng kinh thì có lẽ ngôi chùa này đã không vướng phải những tai tiếng như ngày hôm nay…


    Những ngày này, ngập tràn các trang báo, các mạng xã hội, internet là những oán giận, những phản ứng căm phẫn với vụ việc mua bán trẻ em ở chùa Bồ Đề. Dư luận đã thể hiện sự quan tâm có trách nhiệm với trẻ em.

    Tuy nhiên, có một vài thứ dường như đang vượt ra ngoài giới hạn, nhiều vấn đề đời tư của những người quy y cũng bị công khai: Nhà thờ họ của ni sư Đàm Lan to như thế nào, cảnh người trông coi quát trẻ, rồi sư thầy Đàm Lan từng được ca ngợi ra sao...v.v... Ngôi chùa Bồ Đề vốn nổi tiếng với việc cưu mang hàng trăm em nhỏ chỉ qua mấy ngày đã trở nên “xấu xí” trong mắt dư luận, xấu đến mức gần như không gì có thể xấu hơn.

    Những đứa trẻ mồ côi thiệt thòi đã không thấy khách đến cho quà bánh như mọi ngày… Lòng từ bi, tình thương của người đời như đang bị cuốn trôi mất trước cơn bão dư luận đang xộc thẳng vào cửa Phật.


    Trẻ em được nuôi nấng trong chùa Bồ Đề.


     


    Tuy nhiên, cũng cần nhìn nhận một cách công bằng rằng: Trước khi xảy ra sự cố này, chùa Bồ Đề đã làm tương đối tốt việc nuôi nấng, chăm sóc cho hàng trăm em nhỏ, nói không ngoa là cứu vớt sự sống của nhiều sinh linh. Ít ra, họ đã làm tốt hơn nhiều trung tâm bảo trợ xã hội công ích của ngành Lao động - Thương binh và Xã hội.

    Vậy mà, nhân sự cố này, một vài người làm ngành Lao động - Thương binh và Xã hội đã không tiếc lời chê bai sự “nghiệp dư” của nhà chùa. Nhưng thử hỏi, nếu họ làm tốt vai trò bảo trợ xã hội của mình, thì những sinh linh đâu có phải đến nương nhờ cửa Phật.

    Ai cũng biết đến sự yếu kém các trung tâm bảo trợ xã hội công. Vậy, cả ngành Lao động - Thương binh và Xã hội xúm vào chê những người tu hành là “quản lý lỏng lẻo” thì có nên không?

    “Chân mình thì lấm bề bề, lại còn đốt đuốc mà rê chân người” - các cơ quan chuyên trách về phúc lợi, bảo trợ xã hội nên nhìn xuống chân của mình trước khi buông lời trách móc những người tu hành. Chí ít là ở một vài thời điểm, họ đã làm thay và làm tốt việc của những cơ quan này.

    Rồi trong vô vàn những lời nhiếc móc, chửi bới trên khắp cộng đồng mạng những ngày vừa qua, biết đâu lại có cả comment của những bà mẹ đã đang tâm bỏ lại đứa con mình vừa sinh ra để cho nhà chùa phải gánh vác…

    Những người đã quy y thì muốn lãng quên đời thực, ngày ngày niệm Phật tụng kinh và chắc chắn sẽ không muốn làm công việc nặng nhọc là cùng lúc chăm sóc hàng mấy chục đứa trẻ, trong đó có nhiều cháu bệnh tật đầy mình. Chúng ta cần ghi nhận sự thiện tâm và trách nhiệm với cuộc sống của họ...



    Nếu đây là hiện tượng phổ biến ở ngôi chùa này thì không còn gì để nói, chắc chắn pháp luật sẽ trừng trị nghiêm khắc. Nhưng nếu là hiện tượng dị biệt, do một vài cá nhân lợi dụng nhà chùa thì chúng ta cũng cần có cái nhìn công bằng và vị tha hơn với những người khoác áo nâu.

    Phải thừa nhận rằng, “đời” đã không làm tốt việc cưu mang những sinh linh bất hạnh, thì cửa chùa mới phải mở ra để cứu vớt. Chỉ tiếc rằng, khi mở cánh cửa ra với đời, những người tu hành lại vướng bụi trần. Với họ, như thế là mang "nghiệp" vào thân. Đó đã là sự trả giá quá lớn…

    Đừng trách cửa chùa, hãy trách những bụi trần đã vượt qua cánh cửa!

    Nguồn: Petrotimes.vn

    Viết bình luận

    Chú ý: Không sử dụng các mã lệnh HTML!

    1900636815